Năm cấp cho 2,3 phần đông tôi khôn xiết ít có thời gian ở nhà vì phải đi học xa.Gia đình tôi sinh sống trong Đăk Lăk,còn tôi học tập ở Cam Ranh,Khánh Hòa.Chỉ các ngày ngủ lễ,tôi new có cơ hội được trở lại viếng thăm nhà.Ngày 20/11,năm đang học lớp 11,cách đó cũng gần 10 năm rồi,tôi tranh thủ trở lại viếng thăm gia đình.
Bạn đang xem: Bảy ngôi làng ma

Thông thường,tôi giỏi bắt xe đêm do đi vậy nên thì sáng sủa sớm mai là tôi cũng vừa mang đến nhà.Lần này cũng thế,20h30′ tôi bắt xe cộ ra Ninh Hòa hóng xe về Đăk Lăk.Đến Ninh Hòa,đồng hồ treo tay của mình vừa chỉ mới hơn 0h,còn vượt sớm để sở hữu xe về vì ít nhất cũng phải đến 2-3h sáng sủa mới tất cả xe chạy lên Đăk Lăk.Tôi ghé vào quán bên đường hotline nước uống cơ mà khổ nổi tôi ko thể ngồi lâu vì rất nhiều muỗi,lại bi quan ngủ nữa.Tôi vội uống nhanh ly nước cùng đi vận chuyển lại trước quán.
Cứ vậy hoài cũng chán,tôi quyết đinh đi bộ từ ngã 3 vào ra bửa 3 ngoài(Ở thị trấn Ninh Hòa gồm 2 ngã 3-Trên QL1A=ngã 3 trong.QL26 về Đăk Lăk=ngã 3 ngoài,cách nhau chừng 1km) giết thời gian,đồng thời mong may có 1 chuyến xe cộ nào kia về sớm để được nhờ.Đi được một nửa quãng đường thì từ phía đằng sau có tia nắng rọi tới có tác dụng tôi mừng cuống và ước ao nó là xe cộ khách.Quả nhiên đó là 1 trong những chiếc xe khách thật,chiếc 12 chỗ đang lù lù lao về phía tôi.May quá!!có xe cộ về rồi,tôi thầm nghĩ về bụng.Tôi vội gửi tay ra hiệu cùng vừa mang lại chỗ tôi thì xe tạm dừng cho tôi lên.
Chẳng phải suy xét gì thêm,tôi vội leo lên.Trên xe chỉ còn duy tuyệt nhất 1 băng ghế chưa ai ngồi.Vậy là thoải mái và tự nhiên tôi vừa ko nên làm mồi cho bạn bè muỗi vừa mới được 1 khu vực ngồi rộng rãi rồi.Tôi hoan hỉ mà ko mảy may xem xét xung quanh bản thân mọi bạn thế nào.Chợt tôi phân biệt một điều quái dị là sao tôi vừa mới lên thôi cơ mà xe đã lên tới mức đèo phượng hoàng rồi??Lúc này tôi mới ban đầu nhìn mọi bạn xung quanh…mọi fan vẫn thức nhưng lại chẳng ai nói cùng với ai câu nào.Để ý một hồi tôi thấy họ ra làm sao ấy……..ánh đôi mắt họ bi quan buồn khó tả.Tôi cũng chẳng bi thiết nói cùng với ai.Xe vẫn thường xuyên cuộc hành trình dài của nó và đang đi tới địa phận thị trấn M’Đrak,tỉnh Đăk Lăk.
Điều đó làm tôi thấy nhẹ nhỏm vào người.Nhưng quái ác lạ!!Sao đồng hồ chỉ mới 1h30,thế là nỗ lực nào???Đồng hầu hết pin,tôi cho rằng vậy.Lúc này sương mù sẽ dày đặc,xe chỉ có thể chạy chầm lờ đờ thôi yêu cầu tôi rất có thể quan sát được cảnh trang bị phía trước.Đến 1 phần đường khá bởi và thẳng,xa xa phía đằng trước xe,qua ánh nắng đèn tôi rất có thể thấy được một ngôi miếu mới đang lan làn sương trắng xóa.Chắc tất cả xe vừa mới lên ghé qua thắp nhang.Xe tôi đi gần đến này cũng chầm lừ đừ rồi dừng lại.Có lẽ nhà xe bọn họ xuống thắp nhang,tôi nghĩ rằng vậy.Nhưng ko,mọi bạn trên xe pháo cũng xuống.Đến lúc này tôi new kinh hồn phân biệt họ đi ko tựa như các con người bình thường,nhẹ nhàng như đang lướt bên trên ko vậy.
Tâm trí tôi bước đầu hoảng loạn,trong tín đồ y như có 1 luồng điện lanh tanh chạy khắp.Chưa kịp định thần,từ vùng sau tôi nghe phảng phất 1 giọng nói:”x…u…ố..n…g ă….n c…ơ..m đ…i c.c..h…á…u”.Quay lại thì tôi vẫn ko còn biết được những điều gì nữa.Khi tỉnh giấc dậy,tôi thấy bản thân đang phía trong trạm xá của một xã ở thị trấn M’Đrak.Tôi hỏi chị trực ban sao tôi lại nằm đó thì chị cho biết là có xe chở mặt hàng từ Nha Trang lên “lượm” được tôi cạnh ngôi miếu đó.Và chị cũng đến tôi biết là cách đây 1 tuần,1 xe khách đang làm việc tốc độ khá cấp tốc bị bể bánh,tài xế mất lái đâm bắt buộc tảng đá bên đường.Chỉ 3 tín đồ được cứu vãn sống.Chị cứ tưởng tôi có người thân trong gia đình chết trong vụ tai nạn,vì đau khổ nên ra đó.Ko lẽ băng ghế tôi ngồi là của 3 tín đồ còn sống?
Tôi đã mất gần hai năm điều trị hội chứng rối loạn tư tưởng sau sự cố kỉnh xảy ra.Đến hiện giờ tôi vẫn không thể hình dung ra khuôn mặt fan đã kêu tôi xuống ăn uống cơm.Có 1 điều chắc chắn là là ko nên con người bình thường.
Nghe Audio Truyên Mới
Thể hiện nay lòng từ trọng bằng cách ghi mối cung cấp pigeonholebooks.com và tên người sáng tác khi mang truyện đi bất cứ đâu