Nói rồi hai công ty chúng tôi bước ra khỏi lớp, cô hóng tôi lấy xe ra cùng cả hai mau chóng rời khỏi trường. Trời mưa nặng hạt, phần đa hạt lớn, nhỏ tuổi cứ tí tắp nhưng thi nhau tạt vào má tôi thật rát, tôi mắt nhắm mắt mở nỗ lực lái xe chạy ngược về hướng chợ Thủ Đức.Bạn đang xem: Chuyện tình giáo viên thảo
Hình như càng về khuya, trận mưa càng nặng phân tử hơn, gió hai bên đường thổi vào càng làm cho da giết tôi cảm giác lành lạnh, người tôi ước ao run lên bựa bật. Xuân ngồi phía sau, ngoài ra cũng bị giá như tôi nên con gái cố??p gần kề thân thể vào tôi hơn, tôi cảm hứng được một sự rửa xát đặc biệt lên vùng sườn lưng tôi. Ngoài ra Xuân ko mặc nịch vú thí phải, tôi cảm nhận được hai đầu vú cọ xát vào lưng tôi. Tôi thốt nhiên quên đi cơn giá buốt thật nhanh, thay thế vào đó đó là cái xúc cảm sung sướng nặng nề tả khi nhì trái nhũ hoa của một thiếu nữ đang đè tiếp giáp trên sườn lưng tôi.
Bạn đang xem: Chuyện tình cô giáo thảo và học sinh
Phim truyện 16+ cảm xúc cô giáo thảo
Phim dành cho tất cả những người trên 18 tuổi:Bắt đầu truyện: Truyện 16+ tình cảm cô giáo thảo

Mặc kệ chúng bạn?nao núng, trông ngóng giờ đồng hồ trống ra về, nhưng buổi tối nay phần lớn tiếng sét nổ đùng đùng, hầu như tia chớp bên phía ngoài cửa sổ thốt nhiên loé sáng sủa làm khuôn mặt cô Kiều Xuân, một thầy giáo trẻ, dễ thương có nhị má nhún nhường đồng tiền lúc này càng xin đẹp nhất hơn bao giờ hết. Có lẽ chỉ bao gồm thằng bàng quang không ngại chuyện nắng mưa của trời như tôi mới nhận biết được nét trẻ đẹp kiều diễm của cô cầm cố này. Nói mang lại cùng thì tôi có thể cũng lớn hơn cô Kiều Xuân vài tuổi nhưng bởi vì theo có tác dụng học trò của cô ấy thành thử buộc phải gọi “cô” đến đúng lệ. Chân tình mà nói, nếu tôi bao gồm gọi cô là em … chắc cô cũng không tồn tại gì để cơ mà phàn nàn.
Xem thêm: Kim So - Top 9 Bộ Phim Tạo Nên Dấu Ấn Của Ngọc Nữ Hyun
Không biết là đã rung rộng cô giáo dạy dỗ Anh văn ban đêm này tuyệt sao, mà lại tôi biết tôi học rất chăm chỉ và hình như là tính từ lúc nhập học tập tôi chưa hề vắng khía cạnh một bữa. Điều này khác hẳn với thời gian tôi học Trung học cũng tại ngôi ngôi trường này. Cô giáo dạy Anh văn lớp 12 của tôi khi đó cũng xinh, cũng đẹp đâu bao gồm kém như cô Kiều Xuân của tớ bây giờ. Mặc dù vậy mỗi khi tới giờ Anh văn là tôi cùng vài anh bạn cúp cua, leo tường ra phía bên ngoài đánh bi-da phăng. Không còn giờ thì cửa hàng chúng tôi về. Ngày xưa, môn gì tôi học tập cũng giỏi, chỉ tất cả cái môn Anh thì tôi không lúc nào được điểm khá. Căn bản Anh văn của tôi ngoài ra mất ráo trọi, ấy thay mà vụ việc lại tréo cẳng ngỗng, tôi thi đậu xuất sắc nghiệp cùng vừa đầy đủ điểm nhằm đậu môn Anh văn lại là vấn đề mọi người trong cả cô giáo dạy dỗ Anh văn của tớ cũng không ngờ. Không có ai hiểu vì sao tại sao trong tôi có một sự biến hóa đột ngột như thế, cơ mà tôi biết mẫu động cơ tác động mọi đồ vật đều là do lời hẹn của chị em tôi hứa tặng kèm tôi chiếc xe Dream II của Thái ví như tôi đậu tốt nghiệp lớp 12. Chiếc xe Dream II thời gian bấy giờ đó là niềm mơ ước kếch xù của tôi. Tôi thường xuyên mơ ước, sau này đậu vào Đại học tập tôi đang lái loại xe Dream này cho bọn con gái nó quan sát lé đôi mắt chơi. Và bởi vì thế bằng mọi giá tôi đã chi ra thời gian không ít và triệu tập vào môn Anh văn, còn những môn không giống tôi trọn vẹn không lo. Hiệu quả kỳ thi dường như không phụ lòng tôi, vui mắt hơn ai không còn đó chính là mẹ tôi, fan đã mang đến cho tôi một hộp động cơ thôi thúc biến đổi trong tôi mãnh liệt, cao độ.

Đúng 8:30 P.M. 3 tiếng trống vang lên …Thùng ! Thùng ! Thùng !
Mặc dù trời mưa bự nhưng chúng bạn từng người, từng fan kẻ lớn, người nhỏ tuổi lần lượt kính chào cô ra về. Đa số bọn họ ai nấy cũng có theo áo tơi để phòng hờ đầy đủ cây mưa bỗng nhiên của mon 7 tại Việt Nam. Riêng rẽ tôi là dân nghịch …thứ thiệt cơ mà … đi đâu có lúc nào tôi với theo áo tơi hay đội nón gì đâu. Đã từng nào lần mình ướt như con chuột lột khi đi làm về, nhưng như vậy cũng không làm cho tôi thay đổi tính tình. Nhìn cơn mưa đêm nay, tôi cũng đoán biết được từ bây giờ tôi cũng trở nên lại một phen team mưa nhưng về như nhỏ chuột lột.
Ngao ngán ngó quanh tính đến khi đứa sau cuối rời khỏi lớp, mắt tôi hòn đảo tới người cuối cùng là cô Kiều Xuân đã ngồi trên bàn giáo viên. Bỗng dưng cô cũng chú ý về phía tôi hỏi: – Cường không với theo áo mưa à? Sao còn chưa về ngồi lại đây chờ ai nữa ? – Dạ … ..dạ …Tôi ấp úng cứ y như là cậu học trò nhỏ trước cô giáo Anh văn tơi lúc nọ – … – Cường có khi nào mang áo tơi đâu, thường như vầy … Cường sẽ trở thành con chuột lột. Cô nhoáng mỉm một nụ cười duyên với cách trả lời pha trò của tôi, bây giờ hai má cô đồng xu tiền lún xuống thật dễ dàng thương. – vậy còn Xuân ? Sao lại ko về ? – giờ này không còn ai tôi mới bạo dạn gọi tên cô – Xui thừa anh Cường! khi Xuân vừa mang đến cổng ngôi trường thì phát hiện nay vỏ xe bị bể lốp, Xuân còn giữ hộ nó trong bến bãi xe kia …. Bây giờ không biết làm sao. Nói xong, cô một tay phòng cằm, mắt nhìn xa xôi ra phía cửa ngõ sổ. Càng chú ý cô tôi càng cảm thấy Xuân bây giờ dễ yêu quý hơn lúc nào hết. Nét sầu trên gương mặt một mỹ nhân rất có thể làm bị tiêu diệt biết từng nào gã anh hùng. Tôi không hẳn là hero hảo hán gì cả, nhưng mà chỉ một cái nhíu mi nhè vơi của Xuân cũng làm cho tôi chịu đựng không nổi. Tôi tưởng chuyện gì cạnh tranh làm, chứ “đêm ni anh đưa em về” là chuyện dễ làm thôi mà, không chừng phía trên lại là cơ hội cho tôi được thân cận cô thêm. Tôi tức khắc ngỏ lời: – hay là … tốt là ..nếu Xuân ko ngại, Cường làm tài xế mang đến Xuân đêm nay vậy ? bên Cường ngay sát đây, xuất xắc là mình về lấy áo tơi trước rồi Cường chuyển Xuân về …nhé ? ko đắn đo, vẻ khía cạnh cô sáng sủa lên chấp nhận ngay: – Dạ được, vậy làm cho phiền Cường đêm nay nhé. – tuy nhiên mình sẽ bắt buộc bị ướt một đoạn đó! – không sao, túi sách Xuân cũng bí mật lắm, không ướt sách bà xã đâu, bị ướt tí đâu tất cả sao, còn rộng là ngồi phía trên không biết lúc nào được về đơn vị nữa. Bản thân đi nha!