Xuân, Hạ, Thu, Đông… rồi lại Xuân. Bạn đang xem: Fan xi nê ma
Và ở trạm dừng chân kỳ này, mời các quý khách ghé qua một ngôi chùa nhỏ nằm cô đơn giữa hồ ở chốn rạm sơn cùng cốc trong bộ phyên “Spring, Summer, Fall, Winter… và Spring” của đạo diễn Kyên ổn Ki-duk. Nếu bạn chưa coi phyên thì tôi hy vọng những lời chia sẻ dưới đây đủ sức hấp dẫn người mua hàng, còn với ai đã liếc qua xin vui lòng bỏ ra dăm tía phút để nghe tôi nói điêu đôi lời. Vì phía trên là một tuyệt phẩm kinh điển của điện hình họa Á Châu (Asian Cinema) và cũng là một bộ phlặng hiếm hoi từ màn bạc Đại Hàn (South Korea) khiến tôi lừng danh yêu thích đến nỗi chẳng tiếc lời ngợi khen. Tuy với nặng triết lý và biểu trưng của Phật Giáo Đại Thừa tuy thế nó cũng là bản đồng vọng bốn mùa của mọi kiếp nhân sinc. Có gàn đắm đuối mà lầm lỡ, có thất vọng mà gây nên tội lỗi, có yêu quý với thù hằn và có bậc ngộ ra lẫn kẻ còn u mê. Từ một không gian bó hẹp nhỏng vậy mà người ta vẫn có thể vẽ yêu cầu cả bức họa cuộc đời. Mọi thứ Mặc dù đối chọi sơ mà lại tinch tế và đẹp đẽ.
Phyên gồm 5 phần tương ứng với 5 mùa nhỏng nhan đề, nó cũng làm ta liên tưởng đến 5 nguim tố trong thuyết Ngũ Hành và cả Ngũ Uẩn (sắc, thọ, tưởng, hành, thức) trong các bài giảng của Đức Phật. Câu chuyện xoay quanh vị sư già đáng kính và một chú tiểu dễ thương thơm cùng sinch sống, tu tập vào ngôi chùa cô tịch nổi giữa mặt hồ xanh biếc, pmùi hương tiện duy nhất để vào phía trên là một chiếc thuyền bé teo. Dĩ nhiên có thể chèo thuyền qua mọi hướng để đi vào chùa tuy nhiên ai thì cũng kính cẩn đi qua cánh cổng nhỏ nằm cạnh tán cây phong 300 tuổi đời. Một điểm đáng giữ vai trung phong ở phía trên là mọi nhân vật trong phlặng (trừ nhì vị cảnh sát) đều ko có tên. Bởi trong Phật Giáo, chỉ Lúc xuất xắc diệt được cái tôi cá nhân thì ta mới có thể đạt đến thức tỉnh.
“Không ko tướng ấy, đều không tướng hình”.
Vào xuân, chú tiểu cùng sư phụ lên núi hái thảo dược. Do buồn chán, chú bé bắt cá, ếch, rắn mỗi loại một bé rồi buộc sợi dây có phiến đá to lớn tướng vào những con vật đáng thương ấy. Xong việc, chú liền cười lên khoái trá khi thấy bé vật nào cũng di chuyển vô cùng khó khnạp năng lượng, chật vật. Mọi sự sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của vị sư già. Ngày ngày tiếp theo thức dậy, chú tiểu phát hiện sống lưng mình cũng bị buộc chặt một tảng đá rất nặng. Sư phụ tiếp đó ra lệnh chú bé phải tìm mang lại bằng được và giải thoát những con vật ấy, còn nếu có bé nào chết đi chú tiểu sẽ phải sở hữu một tội lỗi nặng nề như phiến đá ấy trong lòng cả đời. Chú tiểu đi tìm tuy thế thương ôi cá và ếch thì vẫn còn thoi thóp tuy vậy nhỏ rắn thì đã chết và bao quanh xác nó là bê bết máu. Vô cùng gớm sợ, chú tiểu òa khóc nức nở.
Thế là những mùa xuân đầu đời dạy cậu bé buộc phải có lòng trắc ẩn (compassion) đối với những sinh vật bé nhỏ hơn mình. Dẫu chỉ cần trò đùa ác ý vô tình thôi cũng có thể lấy đi một sinch mệnh.
Đến Lúc hạ sang trọng, chú tiểu ngày nào ni đã lớn phổng đồn đãi. Chú nhìn chằm chằm vào chỗ bé rắn năm xưa chết, giờ cũng đã có nhì bé rắn khác vẫn quấn lấy nhau, báo hiệu mang đến một cuộc tình duyên sắp nảy nở. Tình cờ chùa có cô gái trẻ đến thăm và xin nghỉ lại một thời gian mà tịnh vai trung phong chữa bệnh. Thế là chú tiểu cùng cô gái sớm nếm trái cấm và bị vị sư già đuổi khỏi chùa. Lúc đi, chú tiểu cũng mang luôn luôn nhỏ gà trống và cả tượng Phật mà sư phụ ngày nào tụng niệm theo tuy nhiên vị sư già vẫn điềm nhiên, ko hề mảy may nổi giận. Ông chỉ nói:
“Đó là lẽ thường của tự nhiên. Nhưng dục vọng sẽ đánh thức cái khát khao được chiếm hữu và con quỷ ấy sẽ còn gây nhiều tội lỗi kinh người. /That happens by itself. It is just nature. Lust awakens the desire to lớn possess. And that awakens the intent to murder.”
Nhưng người ảo hóa, sự mộng mị. Vào thu, chú tiểu đã tảo về chùa sau thời điểm giết chết vợ của mình vì cô ấy đã mang lòng yêu thương thương thơm một người đàn ông khác. Ánh mắt của anh giờ đây chỉ cuồn cuộn ngọn lửa hận thù, nét bẽn lẽn của chú tiểu ngày nào giờ ko chi tiết. Vị sư già bèn dùng đuôi mèo làm bút mực, viết lên sàn gian bài Bát Nhã Tâm Kinh dài 260 chữ và bắt người đệ tử dùng dao khắc lại từng chữ một. Bát Nhã Tâm Kinh (The Heart Sutra/ Prajnaparamitahridaya Sutra) là bài gớm ngắn nhất của Phật Giáo Đại Thừa và bằng cách viết chậm rãi từng chữ nlỗi vậy người ta có thể khôi phục lại chút thanh hao tịnh trong thâm tâm hồn. Nhưng tội ác thì phải trả giá, chú tiểu rồi cũng phải theo hai viên cảnh sát về chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật. Lá thu rơi rơi thì cũng là lúc vị sư già viên tịch. Ông chọn cách tự thiêu mình trên chiếc thuyền mà ko chút đau đớn, rên la.
Xem thêm: Xem Phim Thế Giới Phép Thuật Tập 71 Vietsub, Gia Đình Là Số 1 Phần 2 Tập 71
閉: bế, khép lại/ closed, shut.
閉 = 門 + 闭 = gate/ quan liêu, cổng + close/ đóng.
Chình họa này dễ làm người ta liên tưởng tới hình tượng 3 chú khỉ thông thái/ The three wise monkeys: bịt mắt, bịt tai và bịt miệng lại/ See no evil, Hear no evil, Speak no evil.
Bịt mắt nhằm dùng TÂM nhưng mà chú ý .Bịt tai để cần sử dụng TÂM nhưng mà nghe .Bịt mồm để dùng TÂM cơ mà nói .(Bài Kinc được viết bằng Hán Tự vì những ncầu Nhật Bản và Đại Hàn vẫn còn sử dụng hệ thống chữ có nguồn nơi bắt đầu vay mượn từ Trung Hoa là Kanji và Hanja).
Lúc mùa đông tới, chú tiểu (bởi chính đạo diễn Kyên Ki-suk đóng) giờ đây cũng trạc ngũ tuần xoay về chốn cũ. Y tạc một pho tượng Đức Phật Gautama bằng băng tuyết rồi nhặt từng hạt xá lị của sư phụ từ chiếc thuyền đắm nhét vào tượng. (Xá lị tốt xá lợi là những hạt tinch thể có dạng tròn kết tủa lại từ thân xác của các vị cao tăng sau thời điểm hỏa thiêu. Người ta tin rằng nhờ vào một chế độ ăn uống và tu thiền lành mạnh, các vị sư đắc đạo thường có một phần thân thể bất hoại nhỏng thế). Rồi bỗng có một người đàn bà xa lạ đến chùa, cô bỏ lại một hài nhi và sẩy chân chết vào hố băng. Đứa bé từ đó nghiễm nhiên mà thành đồ đệ của vị sư trẻ.
Để minh chứng rằng mình đã trưởng thành và sẵn sàng tiếp quản ngôi chùa của sư phụ, vị sư trẻ cởi trần giữa giá buốt ngày đông mà leo lên đỉnh núi cao xa vời vợi. Y cũng không bao giờ quên kéo lê thêm một tảng đá lớn. Tay ôm tượng Quán Thế Âm, nhà sư ngồi thiền trên núi cao, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng và thông tuệ. Chình ảnh này làm tôi nhớ tới một đoạn thơ của Trúc Lâm – vua Trần Nhân Tông nmong mình:
“Khuất tịch non cao
Náu mình sơn dã…
Thanh hao nhàn vô sự
Quét tước đài hoa…
Niềm lòng vằng vặc
Giác tánh quang đãng quang
Trần dulặng rũ hết
Thị phi chẳng hề…”
Y phải trở thành vị sư phụ của chính mình. Bởi trí tuệ là phương tiện cứu cánh duy nhất để chứng đắc cũng nlỗi ngôi chùa kia có nhiều ngã để vào mà lại duy chỉ vào từ cánh cổng nhỏ ấy mới là chánh đạo. Nếu trung tâm còn uế chướng, óc chưa tỏ tường thì y sẽ mãi còn vướng mắc ở cõi ta bà, ko thể nào thoát khỏi khổ đau. Từ một chú tiểu ntạo thơ, yêu quý để rồi đau đớn, trải qua bao nhiêu khổ ải mới có thể rũ bỏ được nghiệp chướng chốn hồng trần. Vừa chuyển phiên mình một cái ung dung thì cũng là lúc râu tóc cũng đã bạc. Hỏi thời gian có tàn nhẫn tuyệt không?
Rồi xuân lại đến, chú tiểu (đứa bé nay đã lớn) cũng lặp lại sai lầm hệt như vị sư già năm xưa, nhét đá vào miệng cá, ếch và rắn rồi cười phá lên khoái chí. Quán Tự Tại Bồ Tát ngự bên trên đỉnh núi thấy hết mọi sự, thương ôi chúng sanh thì cứ mãi u mê vào kiếp trầm luân!
“Trăm năm giấy cũ sao nghiền mãi
Biết đến bao năm mới lộ đầu.”
Đến phía trên sau thời điểm thấu hết câu chuyện, ta mới thấy cái thâm nám ý vô cùng tốt ho của các nhà làm phlặng. Họ đã chọn hình ảnh Quan Thế Âm xuất xắc còn hiểu là Quán Tự Tại Bồ Tát để kết thúc phlặng. Trong vũ trụ quan Phật Giáo, vị Bồ Tát này đã tu gần thành Phật, chỉ vì trông thấy chúng sinc đau đớn khổ sở ở chốn trần gian mà lấy lòng đại từ đại bi phát lời thề nguyện cứu mang đến hết mọi loài rồi mới thành Phật. Hễ ở đâu có nhỏ ruồi, con muỗi phải đau khổ là có Ngài ở đó. Nên bài Bát Nhã Tâm Kinh mới có mấy câu đầu nhỏng sau:
“khi hành Bát Nhã Ba La
Ngài Quán Tự Tại soi ra tột cùng
Thấy ra năm uẩn đều Không
Bao nhiêu khổ ách khốn thuộc độ qua.”
Chú tiểu và vị sư già ở phía trên có nhì lớp nghĩa. Chú tiểu dầu là chú tiểu nhưng cũng đại diện mang đến chúng sanh sẽ còn lầm lạc, đần đam mê. Còn về phần cô gái trẻ, cô không thể khỏi bệnh Lúc không nhận ra bình im trong trái tim hồn mình. Chú tiểu chỉ nhỏng một liều thuốc giảm đau tạm thời chữa lành căn uống bệnh u sầu cô đơn mang lại cô, vì thế cần mối tình này chẳng thể bền thọ và gây ra những hậu quả đáng tiếc. Nhiều người coi chú tiểu như thể hình tượng của câu nói miệt thị “nhân chi sơ, tính bổn ác”, thật ra điều này ko mấy chính xác. Vì mục đích của Phật giáo là dạy con người ta lòng yêu thương thương thơm, biết tự chủ và phân biệt đúng-không nên, thiện-ác để diệt khổ rồi từ đó soi tỏ bé đường chuyển tới an lạc, hòa bình mang đến mọi loài. khi còn trẻ dại, thử hỏi chúng sinh có mấy ai chẳng mắc lỗi lầm? Chú tiểu Mặc dù đã phạm phải nhiều trọng tội, thậm chí là giết người. Nhưng một Lúc đã chịu sự trừng phạt thích đáng của karma, bất cứ ai cũng có quyền trở về nhỏ đường chánh đạo. Lòng tứ bi này mở ra mang đến hầu hết mọi người một cánh cửa kỳ vọng đậm tính nhân văn.
Tiếp đến là vị sư già đáng kính, nhân vật này có nhiều bí ẩn khá thú vị. Ông là sư phụ của chú tiểu hay là hóa thân của cuộc đời và sẽ dẫn đường chỉ lối để chúng ta vượt qua mọi khổ não và lụy phiền? Ngôi chùa thì chỉ có độc một chiếc thuyền nhưng sao ông có thể xuất hiện bên trên núi và tổng số khô ráo lúc chú tiểu đã hành hạ những con vật bé nhỏ, đáng thương? Ông dường nhỏng cũng ko cần nhìn mà vẫn biết chú tiểu đã làm gì và lắm lúc ông như có tài năng buộc chiếc thuyền trôi đi xuất xắc ngừng lại. Phải chăng ông đã tu tập được phép thần thông?
Các vị đại sư thường nói: “Hãy đau khổ Khi có nhức khổ, hãy hân hoan lúc có hoan hỉ. Hãy coi cả đau khổ và hân hoan là hiển nhiên của đời sống…”. Thế sự cũng như bốn mùa chuyển hóa khôn lường và liên tu bất tận, trong cõi bụi trần và những cơn say, còn ai là tỉnh để biết mình không đi chệch đường?