“Trong cuốn sách “Nữ Thần Báo Tử”, không ít người dân nhận xét rằng cảm tình giữa Kaylee cùng Nash siêu mãnh liệt, và hết sức thật. Thực ra, tôi thành lập nhân trang bị Nash dựa trên sự phối kết hợp của một số anh chàng mà tôi từng tán tỉnh và hẹn hò ở ngôi trường trung học, và một số anh chàng khác nhưng mà tôi… rất ước ao hẹn hò. Nash “nóng bỏng”. Cậu ấy có dáng đẹp. Cậu ấy tốt. Nhưng lại cậu ấy cũng đều có một số vấn đề (mà càng sau đây càng rõ). Cậu ấy cũng có năng lực quái lạ gì đó, cùng cậu ấy buộc phải vất vả chiến tranh để sử dụng năng lượng đó một cách có nhiệm vụ – mà chưa hẳn lúc nào cậu ấy cũng win trong trận chiến này. Và, vớ nhiên, cậu ấy là một trong những phần của mộng ảo – một anh chàng 18 tuổi chuẩn bị sẵn sàng đặt mạng sống của chính bản thân mình vào nguy hiểm, từ lần này sang trọng lần khác, vì cô nàng mà cậu ấy yêu. Không hẳn chuyện này không khi nào xảy ra, tuy vậy đó ko phải là 1 trong trải nghiệm quá thịnh hành trong thế giới thực. Chuyện này tốt hơn cả thế giới thực nữa.”
“Tôi yêu từng nhân vật dụng của mình. Đương nhiên là tôi yêu thương Kaylee khôn xiết nhiều. Trường hợp không, tôi đã quan trọng viết mẩu truyện từ ý kiến của cô ấy. Cô bé xíu ấy thông minh, với trung thành, và khỏe khoắn mẽ, và ngày càng cứng cáp về cảm xúc. Nhưng nhiều khi cô ấy yêu cầu thỏa hiệp, chứ tất yêu lúc nào thì cũng đạt được mức hài lòng của mình. Điều này, tôi nghĩ, khiến cô ấy thay đổi một nhân vật vô cùng thú vị và rất thật, bởi chẳng ai đạt được mọi lắp thêm theo ý mình. Ngoại trừ Kaylee, tôi mê thích cả Tod với Sabine. Tôi rất thích thú khi viết về hai nhân trang bị này. Cả Emma và ba của Kaylee cũng có thể có những chốc lát của riêng họ. Tôi lần khần ngày còn ít tuổi, tôi gồm giống nhân trang bị nào vào “Soul Screamers” không. Có lẽ rằng là không. Bởi cuộc sống của họ hồ hết bị tác động bởi đa số gì mà người ta trải qua, mà người ta lại trải qua không ít chuyện lạ lùng không tồn tại trong thế giới thực của bọn chúng ta. Nhưng mà tôi nghĩ trường hợp được chọn, tôi sẽ rất thích chơi với Kaylee cùng Emma, nếu tôi là một cô bé xíu tuổi teen sống trong quả đât của họ.
“Kể cả một nhân vật rất có thể là “phản diện”, Sabine”, tôi cũng khá yêu quý. Sabine có thể coi là bất thần lớn. Bạn đọc sẽ hoặc là yêu thích cô ấy, hoặc là ưa thích ghét cô ấy. Hoặc cả hai. Viết về một “cô gái xấu” quả là khôn cùng hay.
“Sẽ còn nhiều điều ngạc nhiên khác qua từng tập sách, bởi vì ngoài cốt truyện ban đầu, trong lúc tôi viết, tôi có những sửa đổi theo cảm xúc và cảm hứng. Và đó thường là những biến hóa thực sự lớn.”
Mồ hôi tháo dỡ ra ẩm ướt lòng bàn tay; lần thứ nhất trong đời tôi cảm xúc mừng bởi không thể há miệng nói chuyện. Tôi nuốt nước bọt, trong cổ họng như bị che chặt bởi vì tiếng thét vẫn gào rú bên phía trong cơ thể. Làn khói xám lúc nãy càng thời gian càng buổi tối sẫm lại tuy nhiên không um tùm hơn.
Tôi hoàn toàn có thể nhìn chiếu qua nó một giải pháp dễ dàng, gồm điều chính cái màu sắc xám xịt ấy khiến mọi vật dụng trong mắt tôi bỗng dưng trở bắt buộc vẩn đục, như thể cục bộ căn chống thể dục đã bị bao che bởi bức màn sương mờ. Tôi vẫn ý thức được rất rõ từng hoạt động đang diễn ra trong phòng.
Thời tự khắc đó, tôi chuẩn bị sẵn sàng đánh đổi những thứ miễn sao hoàn toàn có thể mở miệng nói chuyện, không hẳn chỉ để chú ý cho Emma – chính vì đó là vấn đề hiển nhiên cần phải làm – ngoại giả để hỏi anh Nash xem chuyện cồn trời gì đang xẩy ra thế này. Anh ấy tất cả thấy đều gì tôi vẫn thấy tuyệt không? và điều quan trọng hơn là, liệu lũ họ gồm nhìn thấy tụi tôi xuất xắc không?
“MỞ RA ĐI MÀ!” – Emma thấp thỏm thì thào cạnh bên tôi, trời lạnh mang lại nỗi hai đứa tụi tôi nãy giờ liên tục thở ra khói. Hai mắt cậu ấy dán chặt vào ô cửa ngõ thép mòn vẹt trước mặt, như thể sự lúng túng đó sẽ khiến cho cánh cửa ngõ kia nhảy tung ra không bởi – “Chị ý quên rồi, Kaylee ạ! Đáng ra mình phải đoán trước được điều này mới phải.” Khói thường xuyên phả ra từ chiếc miệng xinh xắn, được sơn vẽ rất khó hiểu của Emma. Trời càng ngày càng lạnh, Emma giậm chân dancing tưng tưng lên để lưu lại ấm, khiến cho vòng một của cậu ấy như mong mỏi nhảy thoát ra khỏi cái áo đỏ bao gồm cổ siêu trễ “mượn tạm” của một trong mấy bà chị gái.
Thú thực là tôi cũng hơi ganh tỵ cùng với cậu ấy; khi mà vòng một của mình thì kẹ kẹp, bà mẹ gái cũng chẳng có lấy một người để chia sẻ quần áo cùng. Còn tư phút nữa bắt đầu đến chín giờ, công ty chúng tôi vẫn còn thời gian. “Chắc chị ý sắp ra rồi.” – Tôi đưa tay vuốt lại cái áo sơ mi, sau đó cất điện thoại di động vào túi, trong những khi Emma khiếp sợ gõ cửa lần thứ cha – “Bọn mình đến sớm mà. Cứ hóng thêm một tí nữa coi sao.”
Khói từ hơi thở của tôi còn còn chưa kịp tan hết thì thốt nhiên nghe thấy có tiếng kẹt cửa. ô cửa cũ mèm nhàn mở ra, kéo theo một chuỗi tia nắng nhiều màu mờ ảo thuộc tiếng nhạc sống động xập xình, xua rã cái cảm hứng lạnh lẽo của ngõ hẻm tối tăm khu vực tụi tôi đã đứng. Chị Traci Marshall – bà chị gái kế trên Emma – đứng kháng tay giữ cửa. Chị ấy mặc một cái áo bó gần kề màu đen, cổ khoét sâu, chẳng thể trễ hơn. Mấy bà bầu nhà Marshall chỉ có đặc điểm đó và mái đầu dài đá quý óng ả là tương đương nhau.
“Tôi yêu từng nhân vật dụng của mình. Đương nhiên là tôi yêu thương Kaylee khôn xiết nhiều. Trường hợp không, tôi đã quan trọng viết mẩu truyện từ ý kiến của cô ấy. Cô bé xíu ấy thông minh, với trung thành, và khỏe khoắn mẽ, và ngày càng cứng cáp về cảm xúc. Nhưng nhiều khi cô ấy yêu cầu thỏa hiệp, chứ tất yêu lúc nào thì cũng đạt được mức hài lòng của mình. Điều này, tôi nghĩ, khiến cô ấy thay đổi một nhân vật vô cùng thú vị và rất thật, bởi chẳng ai đạt được mọi lắp thêm theo ý mình. Ngoại trừ Kaylee, tôi mê thích cả Tod với Sabine. Tôi rất thích thú khi viết về hai nhân trang bị này. Cả Emma và ba của Kaylee cũng có thể có những chốc lát của riêng họ. Tôi lần khần ngày còn ít tuổi, tôi gồm giống nhân trang bị nào vào “Soul Screamers” không. Có lẽ rằng là không. Bởi cuộc sống của họ hồ hết bị tác động bởi đa số gì mà người ta trải qua, mà người ta lại trải qua không ít chuyện lạ lùng không tồn tại trong thế giới thực của bọn chúng ta. Nhưng mà tôi nghĩ trường hợp được chọn, tôi sẽ rất thích chơi với Kaylee cùng Emma, nếu tôi là một cô bé xíu tuổi teen sống trong quả đât của họ.
Bạn đang xem: Hoa hoc tro magazine, profile picture
“Kể cả một nhân vật rất có thể là “phản diện”, Sabine”, tôi cũng khá yêu quý. Sabine có thể coi là bất thần lớn. Bạn đọc sẽ hoặc là yêu thích cô ấy, hoặc là ưa thích ghét cô ấy. Hoặc cả hai. Viết về một “cô gái xấu” quả là khôn cùng hay.
“Sẽ còn nhiều điều ngạc nhiên khác qua từng tập sách, bởi vì ngoài cốt truyện ban đầu, trong lúc tôi viết, tôi có những sửa đổi theo cảm xúc và cảm hứng. Và đó thường là những biến hóa thực sự lớn.”
Mồ hôi tháo dỡ ra ẩm ướt lòng bàn tay; lần thứ nhất trong đời tôi cảm xúc mừng bởi không thể há miệng nói chuyện. Tôi nuốt nước bọt, trong cổ họng như bị che chặt bởi vì tiếng thét vẫn gào rú bên phía trong cơ thể. Làn khói xám lúc nãy càng thời gian càng buổi tối sẫm lại tuy nhiên không um tùm hơn.
Xem thêm: Phim Sinh Vật Huyền Bí Và Nơi Tìm Ra Chúng Review, Đánh Giá Sinh Vật Huyền Bí Và Nơi Tìm Ra Chúng
Tôi hoàn toàn có thể nhìn chiếu qua nó một giải pháp dễ dàng, gồm điều chính cái màu sắc xám xịt ấy khiến mọi vật dụng trong mắt tôi bỗng dưng trở bắt buộc vẩn đục, như thể cục bộ căn chống thể dục đã bị bao che bởi bức màn sương mờ. Tôi vẫn ý thức được rất rõ từng hoạt động đang diễn ra trong phòng.
Thời tự khắc đó, tôi chuẩn bị sẵn sàng đánh đổi những thứ miễn sao hoàn toàn có thể mở miệng nói chuyện, không hẳn chỉ để chú ý cho Emma – chính vì đó là vấn đề hiển nhiên cần phải làm – ngoại giả để hỏi anh Nash xem chuyện cồn trời gì đang xẩy ra thế này. Anh ấy tất cả thấy đều gì tôi vẫn thấy tuyệt không? và điều quan trọng hơn là, liệu lũ họ gồm nhìn thấy tụi tôi xuất xắc không?
“MỞ RA ĐI MÀ!” – Emma thấp thỏm thì thào cạnh bên tôi, trời lạnh mang lại nỗi hai đứa tụi tôi nãy giờ liên tục thở ra khói. Hai mắt cậu ấy dán chặt vào ô cửa ngõ thép mòn vẹt trước mặt, như thể sự lúng túng đó sẽ khiến cho cánh cửa ngõ kia nhảy tung ra không bởi – “Chị ý quên rồi, Kaylee ạ! Đáng ra mình phải đoán trước được điều này mới phải.” Khói thường xuyên phả ra từ chiếc miệng xinh xắn, được sơn vẽ rất khó hiểu của Emma. Trời càng ngày càng lạnh, Emma giậm chân dancing tưng tưng lên để lưu lại ấm, khiến cho vòng một của cậu ấy như mong mỏi nhảy thoát ra khỏi cái áo đỏ bao gồm cổ siêu trễ “mượn tạm” của một trong mấy bà chị gái.
Thú thực là tôi cũng hơi ganh tỵ cùng với cậu ấy; khi mà vòng một của mình thì kẹ kẹp, bà mẹ gái cũng chẳng có lấy một người để chia sẻ quần áo cùng. Còn tư phút nữa bắt đầu đến chín giờ, công ty chúng tôi vẫn còn thời gian. “Chắc chị ý sắp ra rồi.” – Tôi đưa tay vuốt lại cái áo sơ mi, sau đó cất điện thoại di động vào túi, trong những khi Emma khiếp sợ gõ cửa lần thứ cha – “Bọn mình đến sớm mà. Cứ hóng thêm một tí nữa coi sao.”
Khói từ hơi thở của tôi còn còn chưa kịp tan hết thì thốt nhiên nghe thấy có tiếng kẹt cửa. ô cửa cũ mèm nhàn mở ra, kéo theo một chuỗi tia nắng nhiều màu mờ ảo thuộc tiếng nhạc sống động xập xình, xua rã cái cảm hứng lạnh lẽo của ngõ hẻm tối tăm khu vực tụi tôi đã đứng. Chị Traci Marshall – bà chị gái kế trên Emma – đứng kháng tay giữ cửa. Chị ấy mặc một cái áo bó gần kề màu đen, cổ khoét sâu, chẳng thể trễ hơn. Mấy bà bầu nhà Marshall chỉ có đặc điểm đó và mái đầu dài đá quý óng ả là tương đương nhau.